Saturday, February 14, 2009

Thơ Montya

Đất Lạ

Đất xa lạ biển rì rào sóng vỗ,
Trăng nửa vời nhen nhúm nỗi nhớ quê.
Ở nơi đó có một thời thân thiết,
Ta cùng người đi dạo một đêm khua.
*
Chới Với
Bao lâu rồi ta vẫn nhìn vũ trụ,
Giữa không gian chới với gió cùng mây.
Những giây phút tràn đầy tâm tình thắm,
Còn nhớ người heo hút làm sao khuây.
*
Chĩu
Nhấp một ngày đông trong chén lạnh,
Bơ vơ quanh quất tỏa tứ phương.
Giọt sầu nặng nhẹ từng cơn trút,
Man mác mây ngàn chĩu vấn vương.
*
Đầy
Chiều về tiếng nhạc rơi thánh thót,
Thắp sáng hoàng hôn vẳng tiếng cười
Ô hay! bình cũ rượu cứ rót,
Uống hoài uống mãi chẳng hề vơi.
*
Xa
Xa rồi nhưng vẫn chưa xa,
Duyên tình thắm thiết theo ta không rời.
Nhớ mình đôi mắt sáng ngời,
Long lanh như hạt sao trời vừa rơi.
*
Ngóng
Vòng tay ôm chặt gỡ lơi,
Thuyền neo cửa bể ra khơi đợi chờ.
Chờ mình biết đến bao giờ,
Nhìn theo ngày tháng nhởn nhơ bùi ngùi.
*
Em Đâu ?
Em về đâu sao anh vẫn hỏi,
Khi bên kia sông anh mệt mỏi vô vàn.
Đời vẫn trôi, nóng hạ chưa tan,
Mưa vẫn đổ ban chiều tràn con phố.

Montya
14 February

No comments:

Post a Comment