Friday, May 29, 2020

Thơ Lục Du. Thẩm Viên I - II. SVĐG thu thập


Lục Du

Lục Du (1125-1210)bị mẹ ép buộc phải bỏ vợ đầu Đường Uyển và lấy Vương Thị.
Một thời gian sau, ông gặp lại Đường Uyển ở vườn Thẩm, hai người nhìn nhau đau khổ, ông làm bài từ Thoa đâu Phượng , nàng cũng đáp lại một bài từ Thoa đầu Phượng, sau đó nàng trở về nhà sinh ốm rồi chết.
Năm ông 75 tuổi (1199) Lục Du thăm lại Thẩm viên, nhớ chuyện cũ, bèn làm hai bài thơ Thẩm Viên này thương nhớ Đường Uyển.

I  


Thẩm viên (I) kỳ 1
Thành thượng tà dương hoạ giốc ai,
Thẩm viên phi phục cựu trì đài.
Thương Tâm kiều hạ xuân ba lục,
Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai.

Giốc (hay giác). Tù và (từ điển Thiều Chửu)
Thương Tâm kiều. Cầu này sau gọi là cầu Xuân Ba, nhân câu thơ “Xuân phong bất cải cựu thời ba” (Gió xuân không thay đổi những con sóng ngày trước) của Hạ Chi Chương mà có tên.
Kinh hồng. Chim hồng sợ hãi, lấy chữ từ bài phú Lạc thần phú 洛神賦 của Tào Thực: “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long” 翩若驚鴻,婉若遊龍 chỉ dáng điệu uyển chuyển của phụ nữ.
Dịch nghĩa
Ánh nắng chiếu xiên trên thành, tiếng tù và buồn bã,
Ao đài trong vườn Thẩm không còn được như xưa.
Dưới cầu Thương Tâm là những đợt sóng nước xanh,
Đã từng soi bóng chim hồng khi bay qua.

Trên thành nắng xế sáo bi ai
Vườn Thẩm đài ao khác cả rồi
Đau đớn sóng xuân cầu vẫn biếc
Bóng hồng e sợ đã từng soi.
Trần Trọng San dịch


II  


Thẩm viên (II) kỳ 2

Thành nam tiểu mạch hựu phùng xuân,
Chỉ kiến mai hoa bất kiến nhân.
Ngọc cốt dĩ thành tuyền hạ thổ,
Mặc ngân do toả bích gian trần.

Đường thành nay lại gặp xuân rồi
Chỉ thấy hoa mai chẳng thấy người
Xương ngọc đã thành bùn dưới suối
Bụi tường còn khoá mực pha phôi.
Trần Trọng San dịch
*

Theo Thivien.net

No comments:

Post a Comment