Kể bạn nghe,
Người thơ sửa giầy
29 March, 2011
Cách đây hơn một tháng, tôi khiêng một sách tay chứa bốn đôi giầy cao gót bị mất đệm gót đi sửa. Mà lạ thật cái gót giầy nho nhỏ chỉ đi ít lâu là xút ra đằng nào mất. Người thợ sửa giầy có một cửa tiệm nhỏ xíu nằm gọn trong một góc ngay sau một cửa hàng giặt ủi hấp quần áo. Bước chân vào thì thấy tiệm bề ngang chỉ cỡ 3m, nhưng có chiều sâu.
Cái thuở ngày xưa đóng lại gót giầy có 1.5 USD nay đã leo thang lên 4.5 USD cho mỗi gót giầy, một đôi là 9 USD, và 4 đôi của tôi là 36 USD. Tôi buột miệng than sao đắt quá. Người thợsửa giầy ngẩng mặt chăm chú nhìn tôi qua cặp kiếng rồi hỏi tôi làm gì, tôi nói tôi chẳng làm chi cả, và nói đùa là tôi đang thất nghiệp, nên có lẽ không làm cả bốn đôi mà chỉ làm hai đôi thôi vì out of money.
Người thợ nói ngay một câu: hay là làm việc cho tôi đi. Tôi giật mình tự nghĩ chao ôi cái ông già này lẩm cẩm, ông là ông thợ sửa gót giầy, ngày ông kiếm đuợc bao nhiêu mà dám nói mướn tôi làm việc? Tuy nhiên tôi chỉ cười nói cám ơn rồi để giầy đó, hẹn ngày mai trở lại lấy. Ra xe về nhà tôi cứ tức cười cho cái ông thợ sửa giầy nói muớn tôi làm việc cho ổng, mà việc chi nhỉ? có lẽ là dọn mấy đôi giầy cũ, lau chùi cái phòng làm việc đang đóng hàng lớp bụi bặm dầy kín quanh ông ta? Và tôi cứ lắc đầu tự hỏi tại sao lại có người “tốt bụng” thế!
Thế rồi tôi cũng quên đi cho đến chiều hôm nay, tôi mang đôi giầy khác đến cho ông thợ sửa giầy đóng gót lại. Vì muốn lấy ngay nên tôi ngồi chờ ông ta làm, ông ta vừa làm vừa hỏi tôi làm gì, kỳ này thì tôi nói tôi về hưu rồi nên không làm chi nữa, ông lại nhìn tôi chăm chú rồi nói sao về hưu sớm thế, tôi nói tại người ta mất job nhiều quá nên có đi apply job chắc gì có việc làm nên ở nhà cho khoẻ.
Trong lúc ông ta vào phòng trong làm việc, thì tôi nhìn quanh quẩn, thấy nhiều tấm plaques kỷ niệm du lịch treo trên tường nào là Rome, Venice, Florence, Monaco, Berlin, v.v…tôi cảm thấy hơi là lạ và nghĩ có lẽ ông ta khi còn trẻ đã làm việc ở những nơi này chăng.
Khi ông trở ra, tôi hỏi ông như câu chuyện làm quà là những kỷ niệm của các địa danh này ra sao, thì ông ta trả lời: đó là ông ta đi chơi vacations hàng năm với gia đình. Ông nói làm việc thì phải đi vacations chứ. Nào, bây giờ thì tôi thật ớ người ra! Lòng hiếu kỳ nổi dậy, tôi hỏi ông có lẽ ông giàu thì mới có tiền đi chơi như thế chứ, thì ông trả lời tỉnh bơ: chứ còn gì nữa, ông có tiền nhiều mới đi chơi đuợc. Có đà tôi hỏi tiếp thế gia đình ông ra sao, ổng nói vợ tôi là Bác sĩ Y khoa. Bác sĩ y khoa? Đúng thế, vợ tôi là Bác sĩ Y khoa, ông trả lời. Tôi tò mò quá hỏi lại: bà vợ ông là Bác sĩ Y khoa mà sao ông phải làm thợ sửa giầy? Ông nói tại ông thích như thế, rồi ông nói trước đây ông là kỹ sư máy móc ở bên Nga qua đây đã gần 30 năm (1981), ông có bằng cấp ở bên Nga, qua đây ông học lại lấy được bằng rồi đi làm, rồi ông nói ông bị lay off ba lần rồi, bực quá ông đi học nghề thợ sửa giầy rồi sau đó mở tiệm, và bây giờ thì quen nghề và thích làm việc. Bà vợ bác sĩ là bà vợ thứ hai, bà vợ đầu sang Mỹ với ông đuợc 10 năm thì chết, có với ông một đứa con gái, nay là Luật sư. Bà vợ thứ hai cũng có bằng bác sĩ từ Nga, qua đây học, thi lại, tập sự lại và hiện nay đang có phòng mạch tư. Bà này có một đứa con gái với người chồng trước, cô này bây giờ là Nha sĩ, và sau khi lấy ông bà sanh một đứa con gái nữa nay đã đi làm trong ngành thương mai.
Tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác: ông thợ sửa giày này có cuộc đời thật hay, làm tôi phục quá, phục không phải vì vợ ông là bác sĩ mà phục cho sự chuyển nghề của ông, ông rất hãnh diện về cái nghề hiện tại, không tiếc nối cái thời ông đuợc cử đi Paris, London, Italy, v.v…vì công việc đòi hỏi, và cũng không có mặc cảm chi hết!
Thật có mấy người đuợc như ông!
Và bây giờ thì tôi hiểu khi ông ta nói là ông ta muốn tôi làm việc cho ông, có lẽ là dọn dẹp căn nhà to lớn ở đâu đó của vợ chồng ông.
Tôi chỉ buồn cười mà chẳng hề thấy bị chạm tư ái tí nào cả.
Sóng Việt
No comments:
Post a Comment