Đất Lạ
Đất xa lạ biển rì rào sóng vỗ,
Trăng nửa vời nhen nhúm nỗi nhớ quê.
Ở nơi đó có một thời thân thiết,
Ta cùng người đi dạo một đêm khua.
*
Chới Với
Bao lâu rồi ta vẫn nhìn vũ trụ,
Giữa không gian chới với gió cùng mây.
Những giây phút tràn đầy tâm tình thắm,
Còn nhớ người heo hút làm sao khuây.
*
Chĩu
Nhấp một ngày đông trong chén lạnh,
Bơ vơ quanh quất tỏa tứ phương.
Giọt sầu nặng nhẹ từng cơn trút,
Man mác mây ngàn chĩu vấn vương.
*
Đầy
Chiều về tiếng nhạc rơi thánh thót,
Thắp sáng hoàng hôn vẳng tiếng cười
Ô hay! bình cũ rượu cứ rót,
Uống hoài uống mãi chẳng hề vơi.
*
Xa
Xa rồi nhưng vẫn chưa xa,
Duyên tình thắm thiết theo ta không rời.
Nhớ mình đôi mắt sáng ngời,
Long lanh như hạt sao trời vừa rơi.
*
Ngóng
Vòng tay ôm chặt gỡ lơi,
Thuyền neo cửa bể ra khơi đợi chờ.
Chờ mình biết đến bao giờ,
Nhìn theo ngày tháng nhởn nhơ bùi ngùi.
*
Em Đâu ?
Em về đâu sao anh vẫn hỏi,
Khi bên kia sông anh mệt mỏi vô vàn.
Đời vẫn trôi, nóng hạ chưa tan,
Mưa vẫn đổ ban chiều tràn con phố.
Montya
14 February
Saturday, February 14, 2009
Yêu Nhau
Let Us Love
Of the many Song Viet-Dam Giang poems, Let Us Love epitomizes the romance and charm that is the hallmark of her works. At the heart of this terse statement is elegance of expression and delicateness of feelings. The persona is a woman alone, but not necessarily lonely, who talks about love, and what it means to her at a certain point in time. Absent in the picture is the man to whom she addresses her thoughts and feelings. As I think about this, it strikes me that the poet uses a very deft device to convey her meaning. She leaves her readers to grapple with the circumstance as best they can. She lets their imagination roam freely, in reality, in reverie, or in fantasy.
In my effort to grope for a way to interpret these beautiful verses, I ran into a bewildering array of possibilities, each of which claims a degree of validity and plausible nuances. They appear to me, however, to coalesce around two viable ones, the literal and the fantasy.
On the literal level, a claim based on the direct unvarnished reading of the words may be sustained and defensible.There are overt references to passion, and the physical such as the skin, the hair and the lips. Although we know nothing about the man, the poem leaves little doubt about the depth of the love she has for him. How else can it be with all the yearnings for his touch? This love is no ordinary love, however. It is the kind of love that is tender, deeply felt, pervasive, irresistible, and powerful for its ability to arouse so much stir and effusion in her heart.
On the other level, it is pure fantasy, pure dream. The woman depicted could be any woman engaged in reverie. She leaves the world of reality for a dream that may or may not come true. She constructs for herself a world in which all she wishes for may be expressed without fear or shame. Because this world exists only in her heart, in her dream, no one will ever know or care. In this safe haven, she fantasizes about a love that she shapes to her heart's desire. It is she who gives free rein to her emotion in fantasy, and hence, it is she who can leave this realm at the time of her own choosing.
The most romantic moments in her fantasy occur in the moonlight when she offers the man in her dream the sweetness of her lips and the fragrance of her hair. I can hardly conceive of a picture that can rival the beauty and poetry of their presence in the moonlit landscape, projecting their silhouettes against the star-studded sky. It is simply a marvelous dream, which the moon fosters, and which engenders enough excitement and anticipation to set their hearts soaring to heights of passion hardly attained under other circumstances.
But fantasy or no, the experience is real and delightful to her. And here lies the poet's skill: she leads her readers gently to an experience they will likely remember for a long time to come.
Somehow I have the urge to indulge in a fantasy of my own, that all the levels of meaning are actually just a mental construct I like to toy with, and that the real experience is not so easy to sort out in neat categories. I do not pretend to intellectual objectivity, for few can be intellectually objective when confronted with the topic of love. You deal with it as best you can. And so, I hope I may be forgiven for my own peculiar approach that commingles reverie, fantasy and reality. What do I mean? My answer: Does it really matter? Does it really matter when I can experience through this poem a measure of happiness that is so elusive in life?
In just six verses full of evocative imagery and an equally pregnant vocabulary of love, Song Viet-Dam Giang has given me cherished moments of joy, and a genuine appreciation of her consummate artistry. Her refined sense of aesthetics can only be equaled by her ability to move her readers and tug at their heartstrings with the charm of this poem of love.
Above all, the poem gives me an opportunity to pause and think about love and its meaning, and to relearn the lesson of how precious love is.
TDL
Let Us Love
Let us love with burning passion, my dear,
Spread your mantle of love on my skin sheer.
Love me in the moonlit night and drink in
My sweet lips, and smell my soft fragrant hair.
Let us give each other the fullest love
In rapture and eternal ecstasy.
TDL
26 July 2003
Yêu nhau
Yêu nhau say đắm nồng nàn
Yêu như mưa phủ trên làn da em
Yêu nhau trong ánh trăng đêm
Uống môi em ngọt, tóc mềm thoảng hương
Cho nhau chất ngất yêu thương
Để niềm xúc cảm mãi vương đọng đầy
Sóng Việt
17 June 2000
Nhánh Hương Yêu
Nhánh Hương Yêu
Dáng em thanh thoát,
Tóc huyền óng mướt,
Kìa đôi môi xinh,
Ánh mắt sáng ngời,
Nụ cười rạng rỡ,
Ru tôi vào giấc mộng...
Cung đàn chợt vỡ toang,
Lửa đam mê bùng cháy.
Hàng ngàn lớp sóng đẩy,
Sức sống mãnh liệt reo.
Giòng máu hồng xối xả,
Vỡ oà trong thân tôi.
Nhạc cho em
như chưa bao giờ viết,
Yêu em
như mới biết một lần.
Tình cho em
nồng nàn khao khát,
Như trái tim
còn trẻ đôi mươi.
Tôi cho em
cho em tình tứ trái tim nồng,
Tôi cho em
cho cung nhạc cuộn giòng thơ.
Và mảnh đời
mảnh đời còn lại,
một thiên đàng của riêng tôi.
Dòng sông nào
Dòng sông nào đưa em đến,
Biến thành trăm nhánh hương yêu.
Áng mây nào
Áng mây nào cuốn ngàn thanh sắc,
Tỏa hào quang chế ngự hồn tôi.
Làm sao ngờ được,
Làm sao ngờ được có một ngày...
Tôi yêu em.
Sóng Việt
Tình Hoài Nhớ
Tình Hoài Nhớ
Lời Việt:¨Sóng Việt
La Cumparsita.
Nhạc: G. Matos Rodriguez
Chiều sắc vương buồn trong nắng dần tàn phai
Chiều vướng cơn sầu trong bóng đêm đèn soi
Chiều nhắc ai về tình cách biệt trùng khơi
Chiều dỗ u buồn gây nhớ thương đầy vơi
Nhớ... nhìn bóng chiều xuống mà nhớ người
Nhìn lá vàng rơi mà yêu thời
Mãi mãi trong tim tình tôi
Người yêu mến, người tôi đắm say ơi
Có biết đêm nay tôi cô đơn mong chờ
Nhớ tới môi hôn ngọt ngào
Nhớ mắt long lanh như năm xưa nào
Này em hỡi, này em có hay chăng
Lá biếc năm xưa vẫn trông chờ
Chờ cho gió bắt muôn phương
Chờ hoa bát ngát lên hương
Chờ đến sao đêm giăng đầy trời
Cho mình hôn nhau náo chốn thiên đàng
Cho người chung quanh muốn chia vui cùng
Cho tình lên ngôi chất ngất vun đầy
Cho dù chỉ được phút giây xum vầy
Anh nói yêu em nồng nàn ước mong
Anh nói nhớ em ngàn lần thiết tha
Tiếng hát năm xưa như còn vẫn vang
Mối tình còn say...
Em có thấy chăng
Thuở ấy khi tình ta đã trao
Anh đã ôm siết em xôn xao
Chau chuốt ta đã bên nhau
Giây phút âu yếm em còn nhớ
Nụ hôn đầu tiên anh mong chờ
Tình yêu vừa đến, đến không ngờ
Đến cho tâm hồn mộng mơ
Nụ Hôn
Đừng Như Thế
Đừng Như Thế
Đừng yêu em như thế,
Đừng nhớ em miệt mài,
Như ram trong máy tính, (1)
Cứ âm thầm chạy hoài.
Đừng rón rén đến em,
Vuốt nhẹ tóc em xoã.
Đừng hôn trộm thật êm,
Trên má hồng môi thắm.
Đừng mở đôi vòng tay,
Khóa chặt em vào tim.
Đừng dồn dập hơi nóng,
Phả mạnh hớp hồn em.
Đừng trườn đôi môi tham,
Đùa giỡn trên mặt em,
Vén tóc xõa chân ngài,
Cắn vành tai em nhột.
Đừng lùa hai bàn tay,
Chạm làn da nhạy cảm.
Anh làm em tỉnh giấc,
Em bắt đền anh đấy.
14 February
Montya
(1) RAM: Random Access Memory
Đừng yêu em như thế,
Đừng nhớ em miệt mài,
Như ram trong máy tính, (1)
Cứ âm thầm chạy hoài.
Đừng rón rén đến em,
Vuốt nhẹ tóc em xoã.
Đừng hôn trộm thật êm,
Trên má hồng môi thắm.
Đừng mở đôi vòng tay,
Khóa chặt em vào tim.
Đừng dồn dập hơi nóng,
Phả mạnh hớp hồn em.
Đừng trườn đôi môi tham,
Đùa giỡn trên mặt em,
Vén tóc xõa chân ngài,
Cắn vành tai em nhột.
Đừng lùa hai bàn tay,
Chạm làn da nhạy cảm.
Anh làm em tỉnh giấc,
Em bắt đền anh đấy.
14 February
Montya
(1) RAM: Random Access Memory
Friday, February 13, 2009
Ngày Mười Bốn Tháng Hai
Hôm nay là ngày Valentine, ngày của tinh yêu, ngày của chúng ta, của em và anh trong mối tình thắm thiết.
Anh nhẹ đến bên giuờng em,, hôn lên môi em, và mắt em, để âu yếm đánh thức em dậy trong vòng tay anh với hơi thở ấm của anh.
Hôm nay anh dành cho em
Một ngày âu yếm êm đềm như thơ
Bõ công ngày tháng đợi chờ
Trong tình nồng thắm với đời xinh tươi.
Yêu em như lúc còn xuân
Với lòng rạo rực một rừng ái ân
Yêu em tất cả tâm can
Người hùng em mộng muôn vàn vần thơ
Yêu em như tuổi trăng tròn
Một trời thơ mộng, một hồn sắt son
Người yêu vẫn tuổi còn non
Thắm tươi như nụ hoa hồng bình minh.
Yêu em tìm chẳng được lời
Từ nào diễn tả tuyệt vời đắm say
Người tình cuồng nhiệt ngất ngây
Đam mê sôi sục suốt ngày bên em.
Reverof
Wednesday, February 11, 2009
Valentine! Valentine!
Sóng Việt
Valentine! Valentine!
Valentine sắp đến rồi anh!
Em gửi tặng anh dòng thư xanh,
Mang cánh bướm vàng tiếng oanh hót,
Có hoa hồng thắm đẹp như tranh.
Kìa nắng lung linh hoa phô sắc
Gió đùa vờn nhẹ vạt áo bay
Cùng nắm tay nhau ta leo dốc
Trên đỉnh đồi hoang hưởng gió mây.
10 Feb 2005
Valentine! Valentine!
Darling, here comes around the corner Valentine!
I'd love to softly send you my romantic line,
With butterflies flitting and orioles singing,
And passion red roses lovely as a painting.
Look at all those flowers brightened under the beam,
Enjoy the breeze that flaps our coats with merry fuss.
Let us, my sweet honey, climb up the slope of dream,
On the deserted top the world belongs to us.
Song Viet
11 February 2005
Valentine! Valentine!
Valentine sắp đến rồi anh!
Em gửi tặng anh dòng thư xanh,
Mang cánh bướm vàng tiếng oanh hót,
Có hoa hồng thắm đẹp như tranh.
Kìa nắng lung linh hoa phô sắc
Gió đùa vờn nhẹ vạt áo bay
Cùng nắm tay nhau ta leo dốc
Trên đỉnh đồi hoang hưởng gió mây.
10 Feb 2005
Valentine! Valentine!
Darling, here comes around the corner Valentine!
I'd love to softly send you my romantic line,
With butterflies flitting and orioles singing,
And passion red roses lovely as a painting.
Look at all those flowers brightened under the beam,
Enjoy the breeze that flaps our coats with merry fuss.
Let us, my sweet honey, climb up the slope of dream,
On the deserted top the world belongs to us.
Song Viet
11 February 2005
Em Và Tôi
You And Me
Sóng Việt-Ðàm Giang
Commentary and Translation by Thomas D. Le
For long, long years, he exiled himself in silent seclusion, and deliberately cut himself off from the world. No, he did not sell his house and move to the mountains far away from civilization. But it was close because the desert that lived in his soul, the vapidity that gnawed at his mind, and the emptiness that filled his heart were real to him. Nothing could induce him to leave the bleak ivory tower of his voluntary but poignant solitude. There was no one out there, he thought, who mattered to him. And there was no one out there who could fire up his imagination, liberate his poetry, and set his romantic soul on fire. Did he ever dream of an Erato, who would appear from nowhere and by sheer force of personality or beauty awaken his desire to feel again, and express his emotions in poetry? Perhaps he had given up hope and faith for the heart shrivels for lack of nurture and tender feelings.
Then one day, as if by Providence or by serendipity, a radiant woman came to his dream. An extraordinary person had stepped into his barren, loveless world. Gently and tenderly she covered him with the subtle mantle of her charms, and woke him up from his long self-imposed sleep. He opened his eyes and found out too late what had happened. Was it a dream, or was it real? Her eyes and smile assured him that it had been a dream no more. She had arrived, to stay.
He pinched himself to make sure he had not lost sanity or consciousness. For the real world could very well play tricks on anyone's perceptions, especially when the dream he had nurtured in his heart for so long had come true all of a sudden. He had found his Muse breaking out of the mist of his longing to give him renewed energy and life. He was, not so much in a metaphorical as in a very real sense, revived from the death of oblivion and the dark of despair.
You and Me marvelously captures the romance and psychology of the man and his newfound love in the epiphany of mutual discovery.
At long last he had found exactly what had been missing in his life. A woman with grace, dignity, charm, passion, beauty and intellect who communicates so easily and spontaneously with him. He knew instinctively that they were made for each other. And she knew it too. Why did it have to take so long for their paths to cross? This, like so many other questions in life, is an unanswerable question. But now it really did not matter that much. He was content to let unanswerable questions stay the way they are for no one needs to answer all questions to live a meaningful life.
It is enough for him to sense that she was now his, for himself only. She had been hiding all his life, only to appear at her own pleasure, and at her own timing. She brought fulfillment to his yearning, beauty to his verses, music to his ears, and delight to his soul. What a miracle that she existed at all, for a human being as endowed as she was just did not seem to be in the realm of possibility.
For her he now writes poetry. He now sings of her beauty, of the music of her voice, of the grace of her being, and of the charm of her eyes. And he extols her attributes during the day and at night when the stars scintillate in the mysterious sky above.
His verses weave strands of love in the morning dew. He casts them across the world to cover all the grasses and the trees with the fragrance of tender feelings. He sings his verses in the gathering dusk too for the love that has begun to take roots is so delicate and crystal-pure that it needs to be raised by voices of adulation at the mood-setting sundown.
She opens in him the gate of passion and releases the energy of his feelings. She gives him a world of creative vitality for him to reign as master. For she knows this is the reason she has come in the first place. She has come to give him voice, and knows that once freed from his shackles he will soar to the stars on his passion and love for her.
She knows this because the butterflies that flit about and the flowers that smile whisper in his ears the eternal message of love. They gently tell him to keep loving and to keep the excitement and the passion he feels alive for they are as real as life and love are real.
As I read Sóng Việt's poem, I was struck by her uncanny ability to stir the reader's heart with her insight, her empathy, and her simple yet highly evocative language. At times it is hard for me to distinguish between her poem from one I wish I could have written under the circumstances that she depicted.
It is this artistic sensibility and unerring perceptiveness that endear her to her readers.
And if you gentlemen have a romantic penchant let me warn you: without the protection of your clinical detachment and a prosaic approach, You and Me might just lead you to believe that Sóng Việt-Đàm Giang is really talking about you and your sweetheart.
“Bây giờ đã biết người trong mộng
Nguồn thơ lai láng dậy nỗi lòng”
Em là nàng thơ của riêng tôi
Nàng thơ đi trốn thuở xa xôi
Bây giờ em đến trong mộng thắm
Má đỏ môi hồng của tôi thôi.
Tôi dệt những vần thơ tặng em
Êm như điệu nhạc dáng em mềm
Lả lướt cùng tôi vờn mắt biếc
Một trời quyến rũ như sao đêm.
Dòng thơ tôi viết như nắng sương
Phủ lên cây cỏ ngát thơm hương
Như ánh chiều tà trên ngọn lá
Lung linh trong tình yêu vừa ươm
Em là cách cửa tình mê say
Vườn riêng làm chủ một cõi này
Bướm lượn hoa cười như thầm bảo
Rằng cứ yêu em cứ rộn ràng.
You and Me
"At last I know my dream lady,
Who now sets free my poetry."
You are my Muse and mine alone
From where you hid silent so long.
In my sweet dream you came to dwell
So rosy-cheeked and red-lipped swell.
I write verses to sing of you.
You're like music, and graceful too,
Flirting with me with your bright eyes,
Romancing under starry skies.
My poems sprout in dewy morn
Spread fragrance o'er the grass newborn,
And through the dusk on the green leaves
Our newfound love for all the eves.
You are the gate to passion's love
For me only the garden cove.
The butterflies and flowers say,
Love her with all your heart today.
4 July 2003
Vous et moi
"Aujourd'hui je connais l'objet de mon beau rêve.
Elle donne mes poèmes leur liberté, cette Eve."
Vous êtes ma Muse et pour moi seul, mon bien-aimée
Pourtant des années durant vous vous êtes cachée.
Maintenant vous êtes là dans mon rêve si réelle
Avec vos joues roses et vos lèvres rouges très belles.
J'écris des vers pour célébrer votre beauté,
Une mélodie dans ta grâcieuse nouveauté,
Echangeant nos amours dans vos yeux merveilleux
Pleins de séduction comme des étoiles aux cieux.
Mes vers s'éparpillent par les matins brumeux
Et couvrent les herbes de parfum merveilleux.
Aussi sur les feuilles au crépuscule ils s'éveillent
Chantant notre nouvel amour au ciel vermeil.
Vous ouvrez la porte de l'amour passionné
De notre jardin exclusif à nos randonnées.
Les papillons et les fleurs souriant nous disent,
Aimez-la donc de toute votre âme éprise.
4 Juillet 2003
Em Và Tôi
By Reverof
“Em và Tôi” đặt lời nói vào chàng, như thể chính chàng viết vậy, và từ cái nhìn đó nàng chuyển đến chàng những lời như muốn chàng nói với nàng.
“Em yêu mến
Anh rất cảm động vì những tình cảm của em.
“Anh rất yêu cái tình tứ lãng mạn vô cùng em đã gắn cho anh, như thể nhắc cho anh nhớ rằng em là người giầu tình cảm, ưa thích những cử chỉ ân cần săn sóc anh . Anh yêu những hình ảng dịu dàng thơ mộng của:
Em là nàng thơ của riêng tôi
Nàng thơ đi trốn thuở xa xôi
Bây giờ em đến trong mộng thắm
Má đỏ môi hồng của tôi thôi.
Em là nàng thơ của anh, từ nơi xa xôi nào đến. Anh yêu mấy chữ “của tôi thôi” diễn tả trung thực tâm tình của anh.
Em như điệu nhạc, dáng em mềm
Lả lướt cùng tôi vờn mắt biếc
Một trời quyến rũ như sao đêm
Làm sao mà tưởng tượng được cái đẹp vô cùng của những lời thơ trên.
Thân em nhẹ nhàng như nhạc, yểu điệu lả lướt, và cùng anh chúng ta nhìn nhau đắm đuối quyến rũ như một trời đầy sao đêm. Ôi óc tưởng tượng của em quả thật vô song.
Yêu em, anh viết những dòng thơ như nắng sớm trải lên cây cỏ ngát hương. Em hình dung thơ anh như thảm nắng trên cỏ, như ánh chiều ta trên ngọn lá “lung linh trong tình yêu” vừa chớm nở.
Anh yêu những hình ảnh cực kỳ thi vị, đầy yêu đương ngọt ngào mà em viết giùm anh. Em nhắc anh những gì em thích, em muốn anh trao em những cử chỉ âu yếm nhẹ nhàng, thơ mộng, tế nhị, dịu dàng.”
Đoạn chót của bài thơ là một cách thể thi vị mời mọc chàng nên giữ tình yêu mà nàng dành cho chàng, một thông điệp có “bướm lượn hoa cười”, có mãi “ cứ yêu em cứ rộn ràng”; có nàng cho chàng cái diễm phúc mở cửa vườn hoa tình ái, cho chàng vào “một mình một cõi”:
Em là cách cửa tình mê say
Vườn riêng làm chủ một cõi này
Bướm lượn hoa cười như thầm bảo
Rằng cứ yêu em cứ rộn ràng.
Ôi, một thông điệp tình yêu dễ thương làm sao!
Reverof
Sóng Việt-Ðàm Giang
Commentary and Translation by Thomas D. Le
For long, long years, he exiled himself in silent seclusion, and deliberately cut himself off from the world. No, he did not sell his house and move to the mountains far away from civilization. But it was close because the desert that lived in his soul, the vapidity that gnawed at his mind, and the emptiness that filled his heart were real to him. Nothing could induce him to leave the bleak ivory tower of his voluntary but poignant solitude. There was no one out there, he thought, who mattered to him. And there was no one out there who could fire up his imagination, liberate his poetry, and set his romantic soul on fire. Did he ever dream of an Erato, who would appear from nowhere and by sheer force of personality or beauty awaken his desire to feel again, and express his emotions in poetry? Perhaps he had given up hope and faith for the heart shrivels for lack of nurture and tender feelings.
Then one day, as if by Providence or by serendipity, a radiant woman came to his dream. An extraordinary person had stepped into his barren, loveless world. Gently and tenderly she covered him with the subtle mantle of her charms, and woke him up from his long self-imposed sleep. He opened his eyes and found out too late what had happened. Was it a dream, or was it real? Her eyes and smile assured him that it had been a dream no more. She had arrived, to stay.
He pinched himself to make sure he had not lost sanity or consciousness. For the real world could very well play tricks on anyone's perceptions, especially when the dream he had nurtured in his heart for so long had come true all of a sudden. He had found his Muse breaking out of the mist of his longing to give him renewed energy and life. He was, not so much in a metaphorical as in a very real sense, revived from the death of oblivion and the dark of despair.
You and Me marvelously captures the romance and psychology of the man and his newfound love in the epiphany of mutual discovery.
At long last he had found exactly what had been missing in his life. A woman with grace, dignity, charm, passion, beauty and intellect who communicates so easily and spontaneously with him. He knew instinctively that they were made for each other. And she knew it too. Why did it have to take so long for their paths to cross? This, like so many other questions in life, is an unanswerable question. But now it really did not matter that much. He was content to let unanswerable questions stay the way they are for no one needs to answer all questions to live a meaningful life.
It is enough for him to sense that she was now his, for himself only. She had been hiding all his life, only to appear at her own pleasure, and at her own timing. She brought fulfillment to his yearning, beauty to his verses, music to his ears, and delight to his soul. What a miracle that she existed at all, for a human being as endowed as she was just did not seem to be in the realm of possibility.
For her he now writes poetry. He now sings of her beauty, of the music of her voice, of the grace of her being, and of the charm of her eyes. And he extols her attributes during the day and at night when the stars scintillate in the mysterious sky above.
His verses weave strands of love in the morning dew. He casts them across the world to cover all the grasses and the trees with the fragrance of tender feelings. He sings his verses in the gathering dusk too for the love that has begun to take roots is so delicate and crystal-pure that it needs to be raised by voices of adulation at the mood-setting sundown.
She opens in him the gate of passion and releases the energy of his feelings. She gives him a world of creative vitality for him to reign as master. For she knows this is the reason she has come in the first place. She has come to give him voice, and knows that once freed from his shackles he will soar to the stars on his passion and love for her.
She knows this because the butterflies that flit about and the flowers that smile whisper in his ears the eternal message of love. They gently tell him to keep loving and to keep the excitement and the passion he feels alive for they are as real as life and love are real.
As I read Sóng Việt's poem, I was struck by her uncanny ability to stir the reader's heart with her insight, her empathy, and her simple yet highly evocative language. At times it is hard for me to distinguish between her poem from one I wish I could have written under the circumstances that she depicted.
It is this artistic sensibility and unerring perceptiveness that endear her to her readers.
And if you gentlemen have a romantic penchant let me warn you: without the protection of your clinical detachment and a prosaic approach, You and Me might just lead you to believe that Sóng Việt-Đàm Giang is really talking about you and your sweetheart.
“Bây giờ đã biết người trong mộng
Nguồn thơ lai láng dậy nỗi lòng”
Em là nàng thơ của riêng tôi
Nàng thơ đi trốn thuở xa xôi
Bây giờ em đến trong mộng thắm
Má đỏ môi hồng của tôi thôi.
Tôi dệt những vần thơ tặng em
Êm như điệu nhạc dáng em mềm
Lả lướt cùng tôi vờn mắt biếc
Một trời quyến rũ như sao đêm.
Dòng thơ tôi viết như nắng sương
Phủ lên cây cỏ ngát thơm hương
Như ánh chiều tà trên ngọn lá
Lung linh trong tình yêu vừa ươm
Em là cách cửa tình mê say
Vườn riêng làm chủ một cõi này
Bướm lượn hoa cười như thầm bảo
Rằng cứ yêu em cứ rộn ràng.
You and Me
"At last I know my dream lady,
Who now sets free my poetry."
You are my Muse and mine alone
From where you hid silent so long.
In my sweet dream you came to dwell
So rosy-cheeked and red-lipped swell.
I write verses to sing of you.
You're like music, and graceful too,
Flirting with me with your bright eyes,
Romancing under starry skies.
My poems sprout in dewy morn
Spread fragrance o'er the grass newborn,
And through the dusk on the green leaves
Our newfound love for all the eves.
You are the gate to passion's love
For me only the garden cove.
The butterflies and flowers say,
Love her with all your heart today.
4 July 2003
Vous et moi
"Aujourd'hui je connais l'objet de mon beau rêve.
Elle donne mes poèmes leur liberté, cette Eve."
Vous êtes ma Muse et pour moi seul, mon bien-aimée
Pourtant des années durant vous vous êtes cachée.
Maintenant vous êtes là dans mon rêve si réelle
Avec vos joues roses et vos lèvres rouges très belles.
J'écris des vers pour célébrer votre beauté,
Une mélodie dans ta grâcieuse nouveauté,
Echangeant nos amours dans vos yeux merveilleux
Pleins de séduction comme des étoiles aux cieux.
Mes vers s'éparpillent par les matins brumeux
Et couvrent les herbes de parfum merveilleux.
Aussi sur les feuilles au crépuscule ils s'éveillent
Chantant notre nouvel amour au ciel vermeil.
Vous ouvrez la porte de l'amour passionné
De notre jardin exclusif à nos randonnées.
Les papillons et les fleurs souriant nous disent,
Aimez-la donc de toute votre âme éprise.
4 Juillet 2003
Em Và Tôi
By Reverof
“Em và Tôi” đặt lời nói vào chàng, như thể chính chàng viết vậy, và từ cái nhìn đó nàng chuyển đến chàng những lời như muốn chàng nói với nàng.
“Em yêu mến
Anh rất cảm động vì những tình cảm của em.
“Anh rất yêu cái tình tứ lãng mạn vô cùng em đã gắn cho anh, như thể nhắc cho anh nhớ rằng em là người giầu tình cảm, ưa thích những cử chỉ ân cần săn sóc anh . Anh yêu những hình ảng dịu dàng thơ mộng của:
Em là nàng thơ của riêng tôi
Nàng thơ đi trốn thuở xa xôi
Bây giờ em đến trong mộng thắm
Má đỏ môi hồng của tôi thôi.
Em là nàng thơ của anh, từ nơi xa xôi nào đến. Anh yêu mấy chữ “của tôi thôi” diễn tả trung thực tâm tình của anh.
Em như điệu nhạc, dáng em mềm
Lả lướt cùng tôi vờn mắt biếc
Một trời quyến rũ như sao đêm
Làm sao mà tưởng tượng được cái đẹp vô cùng của những lời thơ trên.
Thân em nhẹ nhàng như nhạc, yểu điệu lả lướt, và cùng anh chúng ta nhìn nhau đắm đuối quyến rũ như một trời đầy sao đêm. Ôi óc tưởng tượng của em quả thật vô song.
Yêu em, anh viết những dòng thơ như nắng sớm trải lên cây cỏ ngát hương. Em hình dung thơ anh như thảm nắng trên cỏ, như ánh chiều ta trên ngọn lá “lung linh trong tình yêu” vừa chớm nở.
Anh yêu những hình ảnh cực kỳ thi vị, đầy yêu đương ngọt ngào mà em viết giùm anh. Em nhắc anh những gì em thích, em muốn anh trao em những cử chỉ âu yếm nhẹ nhàng, thơ mộng, tế nhị, dịu dàng.”
Đoạn chót của bài thơ là một cách thể thi vị mời mọc chàng nên giữ tình yêu mà nàng dành cho chàng, một thông điệp có “bướm lượn hoa cười”, có mãi “ cứ yêu em cứ rộn ràng”; có nàng cho chàng cái diễm phúc mở cửa vườn hoa tình ái, cho chàng vào “một mình một cõi”:
Em là cách cửa tình mê say
Vườn riêng làm chủ một cõi này
Bướm lượn hoa cười như thầm bảo
Rằng cứ yêu em cứ rộn ràng.
Ôi, một thông điệp tình yêu dễ thương làm sao!
Reverof
Subscribe to:
Posts (Atom)