Thursday, July 27, 2017
Bài Thơ Nhớ. Sóng Việt Đàm Giang
Nhớ Em
Sóng Việt Đàm Giang
Em xa rồi trong chiều mưa tháng sáu
Mưa hắt hiu sầu kéo nặng bài thơ
Ngẩn ngơ viết dăm hàng buồn man mác
Tìm dấu yêu giữa heo hút bơ vơ
Chưa qua mùa mà chim di đã hối
Đường Em đi gió lộng ở đâu về
Ngày chưa hết sao trời đà che lối
Cơn mưa nhớ lại cuối dốc gọi mê
Những vô tình và bao lần Em dỗi
Theo thời gian nhanh vút đến quên ngày
Chiều hoang vu nay còn ai bắt lỗi
Đếm nhớ thương không kể hết bàn tay
Nhớ Em hoài, anh ngồi bên quán nhớ
Ướp trà hương chan kỷ niệm yêu nhau
Nước trong lành là tình yêu anh đó.
Đang chờ Em mang nắng ngọt về mau.
Remembering
Sóng Việt Đàm Giang
You had left me one rainy evening in June
The morose rain weighs heavily on the lyrics
My soul’s lost as I am writing a few lines
To remember our shared love in the wilderness.
The birds are hurrying south as the season’s not yet over
Wild gusts of wind are sweeping the road you walked
The sky darkens as the day hardly ends
And the rain brings back the memories.
I remember the many flashes of your anger
Which dissipated as time flew that erased the day
On this desolated evening who else could I blame
As I count our love memories with endless fingerings.
I miss you longingly as I sit in the roadside hub
Cherishing a scented cup of tea symbol of our love
My true love is reflected in the pure limpid liquid
Nurturing the hope of a hearty reconciliation.
Quoc Sung
Un doux souvenir
Sóng Việt Đàm Giang
Tu m’a quitté un soir de Juin pluvieux
La pluie triste pèse lourdement sur les vers
Comme j’écris ces lignes, mon âme se perd
Dans le souvenir de nos amours tumultueux.
Les oiseaux s’enfuient alors que la saison bat son plein
Le ciel soudain s’assombrit en plein jour
Des vents turbulents balayent sauvagement ton chemin
Et la pluie rappelle les souvenirs tour à tour.
Je me souviens de mon inconscience et tes sautes d’humeur
Lesquelles, fugaces, disparaissent comme le temps effaçant le jour
Au sein de cette nuit désolée à qui pourrais-je faire des reproches
Tout en comptant sans fin sur mes doigts nos souvenirs d’amour?
Assis dans une cabane au bord du chemin, je ressens ton absence
Je savoure une tasse de thé parfumé, symbole de notre passion
Mon amour se réflète dans l’eau limpide lancinante
De plein coeur je nourris l’espoir d’une réconciliation.
Quoc Sung
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment