Ngỡ Rồi Mình Già...
Ngỡ rồi già mình sinh ra gắt gỏng
Sợ thời gian năm tháng tiếp tục lăn
Sợ gió mưa làm trí tâm hư hỏng
Ngại tóc mỏng thưa da mặt đầy nhăn
Rồi vỡ lẽ già thật không có tuổi
Chẳng kêu than cứ vui vẻ ca vang
Từng bước nhỏ nhưng càng thêm chín muội
Càng đẹp hơn trong giới hạn thời gian
Ngỡ rồi già là một trời mây xám
Chẳng thấy hoa xinh mang lại môi cười
Cùng lặng ngắt cây cành phai tươi thắm
Sách biếng ghi thư viết chẳng nên lời
Rồi vỡ lẽ tuổi đời bồi hiểu biết
Thong dong chơi không e sợ ngày mai
Xá gì đến tuổi đời trôi qua miết
Kệ mặc thời gian, cây viết lại trên tay
Ngỡ rồi già làm tâm hồn chai cứng
Nhìn sao trời mà chẳng cảm được tình
Còn đâu nữa trái tim nồng đầy hứng
Khi màn đêm buông xuống phủ quanh mình
Rồi vỡ lẽ tuổi già tuyệt vời quá
Nhìn hoa hồng nở thắm giữa thu vàng
Tận hưởng lộc hương cuộc đời phân phát
Năm tháng thu sao cho thật huy hoàng.
June 29, 2014
Song Nghiên phóng tác theo
"JE CROYAIS QUE VIEILLIR..."
Marcelle Paponneau
Je
croyais que vieillir me rendait bien maussade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l'esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l'esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Et puis je m'apercois que vieillir n'a pas d'âge,
Qu' il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et même, à petits pas, les jours ont l'avantage
D'être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Je
croyais que vieillir c'était le ciel tous gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les abres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les abres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Et puis je m'aperçois que vieilir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.
Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus comptempler les étoiles
Que
mon coeur endurci n'aurait plus cette flamme,
Qui transforme ma vie lorsque le ciel se voile.
Qui transforme ma vie lorsque le ciel se voile.
Et puis je m'aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l'automne et sous mes yeux ravis,
Garder pour embaumer l'automne de ma vie.
No comments:
Post a Comment