Mười Tám Xưa
Tuổi mười tám còn thơ ngây đôi mắt
Tóc em ngắn óng mướt như búp bê
Khi em cười lúm đồng tiền xinh xắn
Mắt cũng cười trong sáng tựa pha lê
Nhà em đó góc con đường thanh giản
Cây ngọc lan xanh ngát dịu mùi hương
Thoảng trong gió ngẩn ngơ người đa cảm
Đưa mắt tìm mong bắt được dáng ai
Em đến trường hồn nhiên vô tư lự
Hiện đó đây rồi chợt biến như tiên
Làm sao biết có một người nhìn miết
Hồn dạt dào mà chẳng dám làm quen
Tôi cảm em từ những ngày xưa đó
Dấu tâm tư tiếp tục hành trình đời
Vài chục năm qua bốn mùa mưa gió
Tưởng quên em đôi mắt long lanh cười
Tình cờ nào mở lên trang nhà đó
Sao duyên đâu tôi lại thấy người xưa
Em xuất hiện nhiều khung trời xa tắp
Vẫn nụ cười vẫn ánh mắt dễ ưa
Ơ hay sao tim tôi đập mạnh thế
Vẫn xốn xang khi lại thấy hình em
Tình năm xưa dường như vừa sống dậy
Hãy còn đây mối tình tôi cho em.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment