Nín Đi Em ( Sonnet
71. William Shakespeare)
Bản dịch Phạm Trọng Lệ
Khi ta chết xin người yêu đừng khóc
Khi chuông buồn chậm nhỏ xuống hồn ta
Cho thế gian hay khắp chốn gần xa
Lìa bể khổ, ta hoà cùng sâu bọ.
Xin đừng nhớ đến bàn tay từng viết
Những lời này vì da diết yêu em
Thà lãng quên trong ý nghĩ êm đềm
Hơn là để em chìm trong phiền muộn
Khi đọc những vần này, người yêu
hỡi,
Thì thân ta là cát bụi cỏ xanh
Ta xin em đừng nhắc đến tên mình
Để đời ta và tình em tàn tạ
E trần ai xảo trá thấy em buồn
Nhạo biếm em với hồn người khuất xa
*
Sonnet 71. BY WILLIAM
SHAKESPEARE
No longer mourn for me when I am dead
No longer mourn for me when I am
dead
Than you shall hear the surly sullen bell
Give warning to the world that I am fled
From this vile world with vilest worms to dwell;
Nay, if you read this line, remember not
The hand that writ it; for I love you so,
That I in your sweet thoughts would be forgot,
If thinking on me then should make you woe.
O, if (I say) you look upon this verse,
When I (perhaps) compounded am with clay,
Do not so much as my poor name rehearse,
But let your love even with my life decay,
Lest the wise world should look into your moan,
And mock you with me after I am gone.
*
Sonnet 71 in
modern English
When I’m dead don’t mourn for me any
longer than you can hear the surly sullen bell telling the world that I’ve fled
this vile world to live with the even more vile worms.
No, if you read this line, don’t remember the
hand that wrote it because I love you so much that I would like you to forget
me rather than that, thinking about me, such thoughts would make you sad.
Oh, I insist that if you read this
poem when I’m, perhaps, mixed with clay, you must not even utter my poor name
but let your love die with me in case the world, in its wisdom, should look
closely at your mourning and mock you about me once I’ve gone.
*
Sonnet 71. Shakespeare. Thái Bá Tân dịch.
Ðừng buồn lâu khi nhà thơ em chết
Ðừng buồn lâu khi nhà thơ em chết,
Khi nghe tiếng
chuông rung báo ngân rền,
Rằng thế giới
này tối tăm, anh vĩnh biệt
Về thế giới côn
trùng tăm tối dất đen.
Một ngày kia sonet này em đọc,
Xin chớ phiền
lòng thương tiếc nhà thơ.
Anh không muốn
thấy em buồn, em khóc
Khi nhớ về anh,
nhớ những phút bây giờ.
Anh không muốn khi anh không còn sống
Mà tên anh vẫn
giữ trong đầu.
Em hãy để tình
yêu và hy vọng
Theo anh về nơi
ấy dưới đất sau.
Anh không muốn thấy em buồn, đau khổ
Mà người khác
gièm pha em này nọ.
October 2019. Washington DC.
No comments:
Post a Comment