Vài điển tích trong bài nhạc Ngọc Lan
của Nhạc sĩ Dương Thiệu Tước
Sóng Việt Đàm Giang sưu tầm và biên soạn
Lời mở đầu.
Sau khi bài viết Mối Tình Học Trò của tác giả Nam Minh Bách nói về nhạc sĩ Dương Thiệu Tước và nguyên do sự ra đời của bản nhạc Ngọc Lan của Nhạc sĩ Dương Thiệu Tước thì có một số thư trên các diễn đàn bàn về ý nghĩa lời bản nhạc. Mục đích của bài viết ngắn này không bàn về lý do hay nội dung tuyệt diệu của bài nhạc mà chỉ bàn về ý nghĩa và xuất xứ của một vài điển tích mà Nhạc sĩ Duơng Thiệu Tước đã nhắc đến trong bài.
Ngọc Lan
Ngọc
Lan, dòng suối tơ vương,
mắt thu hồ dịu ánh
vàng
Ngọc Lan, nhành liễu nghiêng nghiêng,
tà
mây cánh phong, nắng thơm ngoài song
Nét thắm tô
bóng chiều, giấc xuân yêu kiều, nền gấm cô liêu
Gió
rung mờ suối biếc, ý thơ phiêu diêu
Ngón tơ
mềm chờ phím ngân trùng, mạch tương lai láng (1)
Dáng
tiên nga, giấc mơ nghê thường lỡ làng
Ngọc
Lan, trầm ngát thu hương,
bờ xanh bóng dương,
phút giây chìm sương
Bông hoa đời ngàn xưa tới
nay
Rung nhạc đó đây cho đời ngất ngây
Cho
tơ trùng đàn hờ phím loan (2)
Thê lương mây
nước, sắt se cung đàn
Ôi tâm hồn nghệ sĩ
chìm trong sương thắm
Nhớ phút khuê ly, hồn mê
tuyết hoa Ngọc Lan (3)
Mờ mờ trong mây khói,
men nồng u ấp,
duyên hững hờ dần dần vương
theo gió
Tơ lòng dâng bao cùng thương nhớ...
Xin được bàn về điển tích ba chữ mạch tương, phím loan và phút khuê ly
1-Mạch tương
Mạch tương, nước mắt.
Đây là một điển cổ, xuất phát từ truyện hai bà Nga Hoàng và Nữ Anh khóc vua Thuấn. Tục truyền rằng vua Thuấn tuần thú phương Nam, bị mất ở đất Thương Ngô, là một quận của tỉnh Quảng Tây về sau. Hai bà vợ là hai chị em ruột cùng khóc chồng đến chảy máu mắt trên bến Tiêu Tương. Người đời sau có lập đền thờ hai bà tại Đông Tương và kể rằng giọt lệ hai bà rỏ trên bờ trúc ven sông làm trúc nổi vân thật đẹp. Từ đó về sau, trúc mọc trên bờ Tiêu Tương nổi tiếng có vân quý và nước mắt đàn bà mới gọi là mạch tương.
Truyện Kiều có câu:
"Vâng
lời khuyên giải thấp cao
Chưa xong điều nghĩ đã
dàu mạch tương".
(Câu 237, 238. Kiều sau giấc
mơ thấy Đạm Tiên)
Là danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong hội họa và thi ca Trung Hoa, Tiêu Tương thực ra là khúc hai con sông Tiêu và Tương hợp nhất, thuộc tỉnh Hồ Nam. Sông Tương phát nguồn từ Dương hải sơn ở tỉnh Quảng Tây, chảy ngược lên Hồ Nam qua huyện Trường Sa và rót vào Động Đình Hồ. Vì trúc Tiêu Tương có vân đẹp nên thợ khéo tỉnh Hồ Nam hay đến sông này mua về làm mành. Và cũng vì xuất xứ bi thảm của sông Tương, chữ mành tương là chỉ tấm màn cách trở tình yêu, và sông Tương chỉ sự chia ly, nhung nhớ.
Mành
tương phơn phớt gió đàn
Hương gây mùi nhớ, trà
khan giọng tình."
(Câu 255, 256. Kim Trọng tương
tư Kiều)
Sông
Tương còn là điển tích từ mối tình buồn giữa Lương
Ý Nương và người anh con cô con cậu là Lý Sinh, thời
nhà Chu, đời Ngũ Quý. Mối tình vụng trộm của họ bị
phát giác và ngăn cản, Ý Nương bị nhà đẩy xuống phía
Nam sông Tương, Lý Sinh ở mạn Bắc. Lương Ý Nương hớp
từng hụm nước sông mà nhớ đến người tình trên đầu
nguồn, và làm bài thơ nói về sông Tương dù sâu cũng
còn có đáy chứ nỗi nhớ nhung của nàng thì bất tận.
"Nhân
đạo Tương giang thâm
Vị để Tương giang bạn
Giang
thâm chung hữu để
Tương tư vô biên ngạn.
Quân
tại Tương giang đầu
Thiếp tại Tương giang vĩ
Tương
tư bất tương kiến
Đồng ẩm Tương giang thủy"
(Người
bảo sông Tương sâu
Chưa bằng lòng mong nhớ
Sông
sâu còn có đáy
Lòng
nhớ lại không bờ
Chàng ở đầu sông Tương
Thiếp
ở cuối sông Tương
Nhớ nhau mà không thấy
Cùng
uống nước sông Tương).
Cũng
như trong câu 365-366 của Kiều, Nguyễn Du đã viết:
"Sông
Tương một giải nông sờ
Bên trông đầu nọ, bên
chờ cuối kia."
(Câu 365, 366. Tâm trạng Kim,
Kiều)
2- Phím loan.
Ngoài câu
Trúc se ngọn thỏ, tơ chùng phím loan,
trong Kiều (câu 723-726) có câu:
Giữa đường đứt gánh tương tư
Keo loan chắp nối tơ thừa mặc em
Ý nghĩa của chữ Phím loan
Trên internet có nhiều văn bản giải thích như sau:
Chữ loan trong phím loan xuất xừ từ chim loan mà ra.
Loan trong phím loan bắt nguồi từ chữ loan giao = Keo chế từ máu chim loan, tương truyền nối được dây cung đứt.
Theo Bác Vật Chí : Thời Hán Vũ đế, nước Tây Hải có người đem dâng 5 lạng cao. Vua cho đem cất vào kho, còn thừa nửa lạng sứ thần nước Tây Hải mang theo người. Sứ thần theo Vũ đế đi săn bắn ở cung Cam Tuyền. Dây cung vua đứt, các quan định thay, sứ thần Tây Hải xin lấy keo loan nối lại. Nối xong, vua sai lực sĩ kéo mỗi người một đầu dây nhưng vẫn không việc gì. Sứ thần Tây Hải nói cung có thể bắn suốt ngày mà dây không đứt. Vua lấy làm lạ lắm, nhân đó đặt tên là "Tục huyền giao" (Keo nối dây cung).
"Keo loan" do chữ "loan giao" là một thứ keo chế bằng máu chim loan (phượng máu).
Sách "Hán Võ ngoại truyện" có chép: đời nhà Hán, triều Hán Võ Ðế (140- 87 trước C.N.), dây cung đem ra căng bắn thường bị đứt. Bấy giờ miền Tây Hải có đem sang cống một thứ keo chế bằng máu chim loan gọi là loan giao, có tác dụng nối chắc dây lại. Nhờ đó mà bắn được suốt ngày. Võ Ðế mừng lắm, đặt tên thứ keo đó là "Tục huyền giao" tức là keo nối dây cung.
"Hán thư" cũng có chép chuyện.
Vua
Võ Ðế truyền phu nhân Câu Pha đánh đàn. Nàng vặn trục
so dây, tiếng đàn trỗi lên lảnh lót... Nhưng giữa chừng
dây bỗng đứt. Nàng khóc, nói:
- Giữa lúc đàn đương
ngon tiếng mà dây đứt ắt điềm gở
Nhà vua an ủi:
- Dây đứt nhưng có thể nối lại
được, có gì mà gở.
Ðoạn sai người lấy keo loan chắp lại.
Lời bàn: Nếu keo loan hay cao chim loan là cao do nấu với xương cốt của chim loan mà thành (chứ không phải máu loan) thì có lẽ có ý nghĩa hơn là máu chim loan, vì nếu ai có dịp sờ chất cao thì thấy luôn luôn có chất dính làm dính tay (Sóng Việt).
Cao là gì? Cao là chất liệu cô đặc của xương cốt thí du như cao ban long, cao hổ cốt.
Cách nấu cao: Nấu cao tức là nấu vật liệu sau khi tẩy khử những tạp chất (như thịt, mỡ, tuỷ bám vào xương) bằng lửa cao vừa phải trong nhiều thời gian để tinh túy tan ra, mức nước sôi cạn thì phải canh chừng châm vào. Nấu cao bằng vạc hay chảo đụng lớn. Nước cốt được múc ra thành nhiều đợt, từ đậm rồi lạt từ từ để cuối cùng cô những mẫu nước cốt lại thành cao đặc . Đợt Nước cốt này được múc ra thì lại được châm nước sôi mới vào làm đợt khác. Giai đoạn cô cao phải canh chừng lửa vừa phải kẻo bị cháy nồi hỏng toàn mẻ cao. Ngày xưa, không có đồng hồ thì phải đốt nhang mà tính thời gian. Đại khái thì nấu cao hổ cốt, ban long, qui bản là như vậy. Ngày xưa, không có giấy bóng, người ta dùng lá chuối khô để gói sau khi cắt miếng rồi cân lượng, ghi nhãn bằng một vuông giấy hồng điều. (theo tài liệu trên internet)
Về thành phần hoá chất, những khảo sát thực nghiệm về cao hổ cốt cho biết cao hổ cốt chứa các chất sau: collagen, mỡ, calcium phosphate, calcium carbonate, magnesium phosphate, kalium carbonate - nhưng collagen là hoạt chất chính. Gelatin của Hổ cốt chứa 17 amino-acid. (theo tài liệu trên internet)
Vậy chất keo loan hay cao loan có lẽ chế bằng xương cốt mà không phải là máu chim loan (?) và đặc tính dính của keo loan do collagen mà thành (chính người viết ngày còn nhỏ rất nhỏ đã nhìn những miếng cao mầu nâu đậm xắt hình chữ nhật của bà nội).
Trong Chinh Phụ Ngâm bản dịch của bà Đoàn Thị Điểm có câu
Sắt
cầm gượng gảy ngón đàn,
Dây uyên kinh đứt, phím
loan ngại chùng. (câu 207)
Sợ làm đứt dây uyên ương (dây uyên kinh đứt) vì có thể báo hiệu điều không may của tình cảm đôi lứa; sợ cây đàn chùng dây (phím loan ngại chùng) gợi lên điều không may mắn của lứa đôi đang xa nhau.
Sự tích keo loan là như thế.
3- Khuê ly
Hai chữ khuê ly đuợc nhắc đến trong Tác phẩm Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn
Chinh phụ ngâm (征婦吟, khúc ngâm của người chinh phụ), còn có tên khác là Chinh phụ ngâm khúc (征婦吟曲) là tác phẩm thơ của Đặng Trần Côn, ra đời trong khoảng năm 1741 giai đoạn sơ kỳ Cảnh Hưng và đuợc bà Đoàn Thị Điểm dịch ra cùng thời và về sau có thêm người dịch ra thơ Nôm.
不 勝 憔 悴 形 骸 軟
始 覺 睽 離 滋 味 酸
(câu
291)
Bất
thăng tiều tụy hình hài nhuyễn
Thủy giác khuê
ly tư vị toan
(Chinh Phu Ngâm/Đặng Trần Côn )
Khuê ly trong câu 252/412 trong bản chữ Nôm của bà Đoàn Thị Điểm
Khuê ly mới biết tân toan dường này.
Trong câu này chính bà Đoàn Thị Điểm cũng vẫn dùng chữ Hán nôm: Có chia lìa ngang trái thì mới biết đau xót cay dắng đến mực nào.
睽 Khuê: ngang trái
離 Ly: lìa tan chia rẽ
辛 Tân: cay đắng nhọc nhằn
酸 Toan: đau xót, mủi lòng
Nhớ phút khuê ly: nhớ phút chia lìa ngang trái.
Kết luận.
Nhạc sĩ Dương Thiệu Tước tài cao, kiến thức rộng, sự phong phú tư tưởng cùng dùng nhiều điển tích trong bài nhạc Ngọc Lan làm người viết những hàng chữ này đã nghĩ phải chăng ông thấu triệt điển tích và mang vào bài nhạc do am tường văn chương chữ Hán mà không nhất thiết dựa theo điển tích đã dùng trong những tác phẩm trước đó ? Và độc giả do quen thuộc với những tác phẩm văn học như truyện Kiều và Chinh Phụ Ngâm nên đã có ngay một sự liên tưởng không tránh được?
Sóng Việt Đàm Giang
05 June 2010
No comments:
Post a Comment