Từ Lúc Xa
Từ lúc xa/ nghe từng cơn trống trải,
Buồn đời về/ kéo đến dệt vần thơ.
Trang giấy cũ/ gọi tần ngần ngơ ngẩn,
Qua mùa đông/ u ám tự bao giờ.
Thoảng giây phút/ chợt đây rồi câm nín,
Dường như thương/ chưa hề thốt nên lời.
Gió đầu xuân/ cứ hồn nhiên xào xạc,
Mặc tâm tư giao động/ xốn xang đời.
Chợt khóc đấy/ rồi chợt cười như trẻ,
Chuỗi tâm tư gào thét/ xé âm thanh.
Có ai biết/ trong cội nguồn đơn lẻ,
Tỉnh cơn mê/ người thoát một khúc quanh.
Chén cà phê nay một mình ta nhấp,
Tiễn đưa nào không mất một đoạn đường.
Giã từ buồn cũng là ngày tỉnh ngộ,
Nắng sớm mai óng ánh sợi tơ vương.
Sóng Việt
29 April 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment