La
Belle Dame Sans Merci.
Người Đẹp Không Biết Thương Xót.
John Keats
SVĐG
La Belle Dame sans Mercy (Người Đẹp Không Biết Thương Xót) nguyên thủy là tên một trường ca viết năm 1424 của nhà thơ Pháp Alain Chartier (1385-1433). La Belle Dame sans Mercy với nhiều bản chép khác nhau nhưng tựu chung kể chuyện một tình nhân đau khổ và người đẹp không biết thương xót có trái tim cứng rắn hơn cẩm thạch.
Vào cuối
tháng Tư, 1819, nhà thơ
Anh thuộc trường
phái lãng mạn John
Keats đã viết một bài thơ thể điệu
dân giả mang tên La Belle Dame sans Merci với nội
dung khác biệt, gồm
12 đoạn thơ, mỗi đoạn gồm 4 dòng.
Bài thơ kể lại
cuộc gặp gỡ giữa một chàng hiệp
sĩ với một
người đẹp.
Một hôm, khi lang thang trên đồng vắng
chàng gặp một
người thiếu nữ có ánh mắt
hoang dại. Nàng dẫn
chàng đi vào động tiên. Họ đã
có một ngày hạnh
phúc chứa chan. Rồi
nàng ru chàng hiệp
sĩ đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh giấc,
thì chàng hiệp sĩ thấy
mình đơn độc
trên đồi lạnh.
Và sau đó chàng cứ
lang thang vùng đồng
vắng đã gặp
người đàn bà đẹp để cố tìm
lại bóng hình cố
nhân. Bài thơ được
viết dưới dạng kể
chuyện chàng hiệp
sĩ trả lời
câu hỏi của
người kể
chuyện.
Bài thơ La
Belle Dame sans Merci của
John Keats sau đó đuợc
chuyển tiếp
sang hội họa,
và cả âm nhạc,
Người đẹp
trong bài thơ này trở
thành đối tượng
trong tác phẩm của một số họa sĩ theo trường
phái hội họa
thời trước
Raphael ở Italy như:
John William Waterhouse, Arthur Hughes, Walter Crane, Thomas Francis Dicksee,
Frank Cadogan Cowper, v.v…
La
Belle Dame sans Merci
Nguyên tác
La Belle Dame sans Merci (1819).
Oh what can ail thee, knight-at-arms,
Alone and palely loitering?
The sedge has withered from the lake,
And no birds sing.
*
Oh what can ail thee, knight-at-arms,
So haggard and so woe-begone?
The squirrel's granary is full,
And the harvest's done.
*
I see a lily on thy brow,
With anguish moist and fever-dew,
And on thy cheeks a fading rose
Fast withereth too.
*
I met a lady in the meads,
Full beautiful - a faery's child,
Her hair was long, her foot was light,
And her eyes were wild.
*
I made a garland for her head,
And bracelets too, and fragrant zone;
She looked at me as she did love,
And made sweet moan.
*
I set her on my pacing steed,
And nothing else saw all day long,
For sidelong would she bend, and sing
A faery's song.
*
She found me roots of relish sweet,
And honey wild, and manna-dew,
And sure in language strange she said -
'I love thee true'.
*
She took me to her elfin grot,
And there she wept and sighed full sore,
And there I shut her wild wild eyes
With kisses four.
*
And there she lulled me asleep
And there I dreamed - Ah! woe betide! -
The latest dream I ever dreamt
On the cold hill side.
*
I saw pale kings and princes too,
Pale warriors, death-pale were they all;
They cried - 'La Belle Dame sans Merci
Hath thee in thrall!'
*
I saw their starved lips in the gloam,
With horrid warning gaped wide,
And I awoke and found me here,
On the cold hill's side.
*
And this is why I sojourn here
Alone and palely loitering,
Though the sedge is withered from the lake,
And no birds sing.
Bản đầu tiên được
Keats sáng tác ngày 21 tháng 4 năm 1819. Bản
hiệu đính theo đề
nghị của
Leight Hunt ra mắt
trong The
Indicator, ngày 10 tháng 5 năm 1820. (3)
Người Đẹp Không Biết Thương Xót
1
Hỡi
chàng hiệp sĩ có điều
chi xẩy đến
Mà một
mình lang thang buồn
bã xanh xao
Cỏ
lác đã héo úa bên hồ kề cạnh
Chẳng
có tiếng chim ca hát trên cao
2
Hỡi
chàng hiệp sĩ có điều
chi xẩy đến
Mà quá hốc hác như kẻ nặng
sầu đau
Tổ
chú sóc cho mùa đông đã đầy ắp
Và mùa gặt hái cũng đà hết từ lâu
3
Ta thấy
người vầng
trán xanh như huệ
Với
khổ đau và sương
rịn đầm
đìa
Sắc
diện mặt mất màu hồng
đôi má
Coi sao nhợt nhạt
héo úa thế kìa
4
Tôi đã gặp trên đồng
một nàng đài các
Đẹp
vô cùng, một tiên nữ diễm kiều
Tóc như suối gót hài nàng bước
nhẹ
Và đôi mắt thật
hoang dại thần kỳ
5
Tôi kết
vòng hoa đặt lên đầu
nàng đôi
Tròng cổ tay và quàng cả
vòng eo
Nàng nhìn tôi như thể đà
yêu đậm
Rên rỉ dễ thương
lời thật
ngọt ngào
6
Tôi bế đặt nàng lên yên chiến
mã
Và cả
ngày nào có thấy chi đâu
Suốt
lô trình nàng nghiêng đầu
hát nhẹ
Bài ca thần tiên êm ái tràn đầy
7
Nàng cho tôi cội nguồn hương dịu
ngọt
Và mật
hoang, thực phẩm
thật lạ kỳ
Với
ngôn ngữ lạ
lùng nàng đã thốt
-“Yêu anh em thật sự
yêu anh rồi”.
8
Nàng dẫn
tôi vào hang động ái ân
Nghe tiếng nàng thổn
thức rên đớn
đau
Và tôi khép đôi mắt nàng hoang dại
Bằng
nụ hôn bằng
những nụ
hôn dài.
9
Cũng nơi
đó nàng ru tôi vào giấc
ngủ
Và tôi đi vào mộng - Than ôi! chuyện xẩy ra!
Giấc mơ cuối
cùng mà tôi đã từng
mộng
Một
mình tôi đang lạnh
lẽo trên sườn đồi
10
Tôi thấy
vua, thấy hoàng tử
xanh mét
Tất cả đều
nhợt nhạt
như nhau
Họ hò
hét – “Người đẹp không thương
người
Tàn nhẫn bỏ mi làm nô lệ.”
11
Trong choạng vạng
tôi thấy bờ
môi đói
Miệng
mở lớn
thật khiếp đảm kêu gào
Và chợt tỉnh để thấy mình đơn độc
Một
mình tôi đang lạnh
lẽo trên sườn đồi
12
Vì thế đấy nên tôi còn lưu lại
Lảng
vảng đây mình ủ rũ
xanh xao
Dù cỏ
lác bên hồ đà héo úa
Và cũng chẳng nghe tiếng
chim hót trên cao.
Sóng Việt phỏng
dịch.
Như đã viết ở trên, bài thơ La Belle Dame sans Merci của Jonh Keats đã gợi hứng cho nhiều bức họa
thực hiện
vào thời tiền
Raphael ở Italy, trong bài viết này có tranh của 5
họa sĩ:
John William Waterhouse (1849-1917)
Arthur Hughes (1832-1915)
Walter Crane (1845-1915)
Thomas Francis Dicksee (1819- 1895)
Frank Cadogan Cowper (1877-1958)
Bức họa của
JJ Waterhouse có lẽ
miêu tả giai đoạn
khởi đầu
khi chàng hiệp sĩ vừa gặp người đẹp. (I)
Tranh của T.F. Dicksee, A. Hughes, và W.Crane cho thấy chàng hiệp
sĩ dẫn nàng thong dong trên đường tới nơi người đẹp trú ẩn.
(II, III, IV)
Và cuối
cùng tranh của F.C. Cowper (V) miêu tả chàng hiệp
sĩ đang ngủ mê man sau khi có một ngày tràn đầy hạnh phúc (ghi chú: hình này cho thấy một
hiệp sĩ mặc
nguyên bộ áo giáp năm ngủ
khiến ta tự hỏi dưới mắt họa
sĩ phải chăng đây một
hoang đường trong giấc
ngủ chăng?).
Tưởng
cũng nên nhắc lại một cách rất
tóm tắt là từ thế kỷ thứ 12, Hiệp Sĩ là chức tước
đuợc vua chúa trị vì
quốc gia của họ phong cho người
hoặc quyền
quý hoặc có công lao với sứ sở của họ.
Bàn
luận
Sau đây là vài hàng cảm nghĩ về nội dung bài thơ. Sự phân tích tâm lý bài thơ không nằm
trong khuôn khổ bài viết
này.
Người đọc thấy
chàng hiệp sĩ đang cô đơn
buồn bã trong cảnh
vật tiêu điều,
nhà thơ kể
cho độc giả thấy cỏ
úa, hồ khô cạn nước, và không có chim ca hát (chẳng có vật sống). Tuy cảnh
vật tiêu điều
nhưng chàng hiệp
sĩ vẫn muốn ở đó. Ta có thể
hình dung là chàng hiệp
sĩ ở đó vì có một sự kiện
nào đó đã xẩy ra, và vì thế mà
chang lang thang đến nơi này để
thoát ra khỏi cái cuộc sống thực tế não nề
đau khổ và thay vào đó là một thế giới hoang đuờng
đẹp đẽ hơn. Bởi cốt tránh cái thực tại chán chường,
chàng đã dùng óc tưởng
tượng của
mình để tạo
nên một thế giới mà sự ao
uớc ham muốn của chàng có thể thực hiện
đuợc. Chàng tưởng
tượng chàng có một
tình yêu với một
người đàn bà đẹp,
một người
cho chàng cái cảm
giác được ham muốn
và hãnh diện. Trong thế giới thật
chàng hiệp sĩ xanh xao xanh xao ốm yếu,
nhưng trong thế giới ảo
khi chàng gặp người
đàn bà đẹp thì chàng trở
nên một người
có sức mạnh
và chủ động
như kể lại bằng
một giọng
hùng hồn là đặt
nàng lên yên ngựa,
lắng nghe nàng hát. Người đẹp
đã làm chàng quên trạng
thái cô đơn và cho chàng tình yêu chàng khao khát đón chờ. Chàng làm vòng hoa cài đầu, vòng tay và trên thân nàng nữa. Chàng cho ta cái ý nghĩ mơ hồ
đây là một thế giới nào đó, một
thế giới ảo tưởng.
Chàng miêu tả người đẹp như là
một nàng tiên, cho người đọc
cái cảm tưởng
nàng không thuộc về thế giới
trần tục
vì nàng có cái nhìn hoang dại,
có ngôn ngữ lạ kỳ.
Một thế giới liêu trai huyền bí chăng? Đúng thế: một người đẹp như tiên chợt đến khiến chàng hiệp sĩ can đảm tiến tới bước đầu. Nhưng rồi chàng không chủ động được nữa mà dần dần trở nên lệ thuộc vào hành động của nàng. Hãy nghe chàng hiệp sĩ kể: nàng dẫn chàng vào hang động ái ân, cho chàng tuyệt đỉnh đam mê làm nàng rên rỉ thổn thức, rồi nàng vỗ về chàng vào giấc ngủ và rồi chàng thiếp vào cơn mộng. Trong cơn mộng, chàng thấy những người hoàng tộc có những cặp môi đói, há hốc gào thét cảnh báo cho chàng biết nàng, một người không biết thương xót ai, sẽ rời bỏ chàng, biến chàng thành nô lệ trong tư tưởng.
Thức giấc chàng hiệp sĩ như trở lại thực tế, một thực tế phũ phàng khiến chàng nghĩ đến thân phận mình và nhận thức mình đã sống trong thế giới ảo tưởng. Nhưng tại sao chàng không rời bỏ ảo tưởng mà trở về thực tế được? Phải chăng chàng vẫn khao khát được trở lại với cơn mộng và hưởng được cảm giác sung sướng đã một lần trải qua? Vẫn buồn bã đấy nhưng chàng vẫn mang hy vọng và không muốn rời bỏ nơi hoang vu thiếu sự sống này. Câu trả lời của chàng hiệp sĩ mang lại cho độc giả sự suy nghĩ và kết luận tùy thuộc vào cảm nhận của từng cá nhân.
Sóng Việt Đàm Giang.
March 2022.
Hình St.